Cô là nhân viên văn phòng, anh làm nghề bốc vác trong thành phố.
Sau ngày tốt nghiệp phổ thông, hai người rẽ theo những quỹ tích khác biệt nhau của tuổi trẻ. Nhưng họ vẫn còn giữ mối tình đầu của nhau. Nhưng chỉ giữ mà thôi...
Showing posts with label Cuộc sống. Show all posts
Showing posts with label Cuộc sống. Show all posts
Đối diện
Anh đăng nhập vào blog và viết về một điều gì đó đã qua đi một nửa, nửa còn lại vẫn vẹn nguyên giọt nước mắt có thể là chực trào. Anh đã viết về những cái hoa lệ ở một chiều thủ đô dưới con mắt của một thằng nhố nhăng và toan tính, sau bao nhiêu thời gian sống lặng lẽ trong những ván bài cầu phận. Có thể nữa, anh giả vờ biết nhiều và từng trải, luôn bắt mình đi theo một đường thẳng, không rẽ vào một trong số những đường nhỏ bụi bặm trên đại lộ dài đằng đẵng...
Thừa

Mười nghìn, 4 nghìn, 1 nghìn, 1 nghìn, vét sạch túi đúng 16 nghìn, Vậy là còn nợ bác xe ôm tốt bụng 4 nghìn, đúng là chưa nghĩ đến .
Lại là anh đây!
Ngày qua ngày, cuộc sống cứ cuốn anh vội vã trôi đi với những lo toan cơm áo gạo tiền, điều đó làm cho anh trở nên thực dụng và toan tính hơn. Dẫu dư sức anh biết rằng cuộc sống là phải vậy, Nhưng mà con người có ai không cần có một ý chí để sinh tồn, phải không em nhỉ...
Đừng nghĩ
Bấy nhiêu thời gian "sống" và cố gắng, chợt thấy ra mình cũng chưa thành thật với chính bản thân mình. Có một góc nào đó đè nén những tiếng nói đầy tham vọng: được khen tặng, được yêu thương, được danh tiếng, được giàu có sung túc, được mãi bình yên… Biết mấy cho vừa mà cứ ngỡ là mình đang biết đủ, đang sống trọn vẹn với những gì mình đang có trong vòng tay....
Bình yên nhé!

Trong một thời gian dài, anh mới lại có dịp vào blog khổ sở này và viết, để cảm thấy đỡ buồn, bớt chán, hay kiếm tìm một cảm giác khác hơn là ngồi nhăn nhó trước mấy cuốn Lab dày cộp nhưng lại suy nghĩ về bao nhiêu thứ, vẫn vậy thôi em, là tiền bạc, là các mối quan hệ, là những cái đắng cay hay nụ cười mỗi tối. Vậy là cuối cùng anh cũng đã thông suốt, là phải ngồi nghĩ lại, thực tế hơn, cố gắng hơn. lí do lâu lắm không nhắn tin hay fone...
Xin lỗi em...

...Anh lại buồn, và cái lời hứa với em dường như lúc này nó khác thực tế đi một chút, đấy là sự vô tâm kèm theo cái ích kỷ!...Ừh đúng! Anh không phải là một tấm gương mẫu mực như em thường nghĩ, ừh thì có lẽ là thế......Anh là một con người bình thường.......Anh không thể như "chàng hoàng tử" trong chuyện cổ tích, có thể cưỡi ngựa trắng đến đón em trong một chiều gió xanh nhè nhẹ, khung cảnh lãng mạn và tình tứ....Anh chỉ có thể thi thoảng...